Đến đây ! Đến đây!

 

Và... Ra đi.

 

Có lẽ chúng ta nên nghỉ một lát.

 

Đau quá!!!

 

Thật đấy! Tớ không chịu được nữa
Tớ không thể. Tớ chịu thua.

 

Tớ phát bệnh với chuyện cố gắng để tồn tại.

 

Chống lại lũ sóc thường, lũ giun đất và cả
lũ chim sẻ lúc nào cũng chiếm mất tổ của tớ.

 

Và chúng ta phải ngồi trên cái cây
ngu ngốc... Ngu ngốc này.

 

Hả !
Chuyện gì vậy?

 

Mấy cậu!
Tớ nghĩ cậu làm nó nổi điên lên rồi đó.

 

Mình dậy rồi.

 

Tỉnh rồi.

 

Và mình trễ rồi.

 

Bản nháp
Dave Seville.

 

Chìa khoá.

 

Túi sách.

 

Quần tây.

 

Mình cần quần dài
Quần dài là thứ thiết yếu.

 

Claire.

 

Dave.

 

Chào.

 

Em khoẻ không?

 

Anh đã không gặp em từ lúc...

 

À, từ lúc em nói là không bao giờ
muốn gặp anh nữa.

 

- Đúng thế thật.
- Đó là một ngày thật buồn cười ha?

 

Để em đoán xem
anh lại đang trễ việc gì đó.

 

- Vẫn là Dave cũ rích.
- Không theo kịp em được.

 

Anh là người lúc nào cũng ngớ ngẩn thì chẳng
thể nào lo liệu được một mối quan hệ nghiêm túc.

 

Đó là Dave của ngày xưa. Chúng ta có thể
cùng ăn tối và bàn về Dave mới không nhỉ?

 

- Em...
- Tối mai, nhà anh nhé.

 

- Em... Không...
- Tuyệt.

 

Trông em đẹp lắm Claire.

 

Chúng ta đang ở đâu vậy?

 

À, tớ nghĩ họ đang dựng mô hình rừng.

 

Tớ thích nó
Sành điệu và hợp lý.

 

Nhưng quả hạch đâu hết rồi?

 

Chp tớ nghỉ tí đi
Chúng ta đang ở trong cao ốc mà, Theodore.

 

Dave.

 

lan.

 

Hey.
Anh bạn.

 

Ahh.

 

Này, cậu đã bao giờ nhìn từ tầng 80 xuống chưa?

 

- Chưa. Họ chẳng để tớ đi qua sảnh đâu
- Sao cơ? Tớ không thể...

 

Này anh áo đen
Đây là Dave Seville.

 

Ông Seville, ông dùng ít bánh nướng
bánh dẹt hay bánh ngọt nhé.

 

Không, tôi ghét bị làm phiền.

 

Không sao đâu ạ.
Chúng tôi còn có cả một bếp để chiên trứng.

 

Bếp chiên trứng... Hả?

 

Tôi mang cho ông một ít nước nhé?
Hay một ít cà phê Latte?
Hay một ít nước ép lúa mạch?

 

Lát nữa nhé.
Cám ơn.

 

Nói về ca khúc của cậu đi, Dave.

 

À, , nó điên loạn như giai điệu của nó
cảm xúc chính đến với tớ...

 

Bài hát thật chán, Dave.

 

- Sao cơ?
- Bài hát quá tởm.

 

Tôi ghét nó.

 

Ý tớ là, ai sẽ hát nó?

 

Justin, Fergie.
Chẳng có chút cơ hội nào cả.

 

Tớ cần cái gì đó thật mới, thật tươi.

 

- Nó mới mà.
- Một quả lớn tiếp theo.

 

Dave, Chúng ta nhìn lại ngày xưa xem
được rồi...

 

Chúng ta đi cùng nhau từ thời trung học.
Cậu... Chẳng thay đổi gì.

 

Tớ muốn thích nó lắm.
Nhưng cậu nghe đó, nó không hay chút nào.

 

Nếu không phải là bạn cậu, tớ sẽ nói...

 

Dave ra khỏi phòng ngay, tiếp tục viết nhạc đi.

 

Ngày nào đó cậu sẽ làm được như thế...

 

Nhưng tớ là bạn của cậu,
nên tớ nói với cậu rằng...

 

Thật vô ích khi viết một ca khúc mà sẽ
không ai... Không ai... Muốn hát.

 

Không ai sao?

 

Xin lỗi.

 

Cho tôi xin ít nước?

 

Hết rồi.

 

Này!!!

 

- Tránh ra.
- Nhích mông cậu ra Theodore.

 

Cậu dẫm phải đuôi tớ.

 

Mục tiêu cuối cùng là cánh cửa phái bên kia.

 

- Tớ theo đây.
- Những thứ anh sáng này là gì nhỉ?

 

- Theodore, Chúng ta đi nào.
- Ờ.

 

- Được rồi, đây không phải là ý kiến tốt nhất.
- Coi chừng.

 

Đồ điên!

 

Làm ơn.

 

- Trở về cái cây.
- Trở về cái cây.

 

- Trở về cửa.
- Phía sau là con chó.

 

- Giỏi bánh, hướng 3 giờ.
- Hướng nào là hướng 3 giờ?

 

- Hướng này!
- Các cậu, chờ tớ với.

 

Đợi tớ. Tớ vẫn còn nhỏ mà.

 

Nhảy, Theodore!
Cậu phải thật cố gắng.

 

- Tớ làm được.
- Tớ không thể cứ treo thế này suốt ngày được?

 

- Cậu sắp nhảy chưa?
- Ahh.

 

Wooo, bánh nướng.

 

Nhà.
Đây là nhà hả?

 

Không đâu,
Đây là thùng rác.

 

Ahh...

 

Whoa...

 

Đây có lẽ là nơi anh ấy trữ thức ăn cho mùa đông.

 

Ra nào cưng.
Đến với bố nào.

 

Ôi chào, thật tráng lệ.

 

Wow!

 

Chúng ta đến đất mẹ rồi.

 

Hôm nay là ngày tuyệt nhất đời tôi.

 

Tìm thấy rồi!
Tớ tìm thấy phô mai.

 

Alvin. Cậu đang làm gì thế?
Đừng có làm lộn xộn lên thế.

 

Đạn đại bác đây.

 

Nhanh. Nấp đi
Trốn vào trong.

 

Mình đặt chúng ở đây sao?

 

Mày đây rồi.

 

Tao bắt được mày rồi.

 

Oh...

 

Hmm...

 

Anh ấy bất tỉnh được một lúc rồi.

 

- Hả, Anh ấy sẽ chết.
- Bình tĩnh nào.

 

Viết mọi thứ ra nào.

 

Tớ cần 3 túi rác, một cái xẻng, thuốc sát trùng
một găng tay và một cái radio.

 

Đợi đã, Sherlock.

 

Anh ấy tỉnh lại rồi.

 

Dường như tôi nghe cái gì đó.

 

Không, đây là mơ ngủ thôi.

 

Thưa ông, ông ổn chứ?

 

Lùi lại.

 

Sóc không thể nói chuyện.
- Wooo...

 

Nhìn này, nhà thông thái
Chúng tôi là sóc chuột, Sóc chuột.

 

Sóc chuột cũng không thể nói.

 

Này, môi chúng tôi cử động được
và tiếng nói đang phát ra.

 

Không thể như vậy được
Tôi không hề nói chuyện với sóc chuột.

 

Vậy...
Chuyện đó làm anh thấy thế nào Dave?

 

- Sao lại biết tên tôi?
- Tôi biết. Chúng tôi đã đọc thư của anh.

 

Một cách tình cở.
Đáng ra anh nên trả những hoá đơn đó, Dave à?

 

Anh đã bao giờ nghe về đánh giá
mức tín dụng chưa?

 

Đây là cái gì vậy?

 

Hey.

 

- Ngừng lại. Tắt nó đi.
- Xin lỗi.

 

Lúc mới sinh ra, cậu ấy bị rơi khỏi cây.

 

Tất cả động vật khác có thể nói được không?

 

Tôi tin rằng cá cũng có dấu hiệu ngôn ngữ
thế này.

 

Này Dave, có phải con người nào cũng có chỗ
ở bốc mùi như một cái tất ẩm không?

 

Dave thích mặc, những cái quần lót bẩn thỉu.

 

- Chúng ta đang đi lạc đề rồi...

 

- Chúng tôi tự giới thiệu nhé.

 

Chào anh, Tôi là Simon.
Sóc chuột thông minh.

 

Đây Alvin
- Sóc chuột kinh hoàng.

 

Và tôi là Theodore.

 

Chào, rất vui khi gặp các cậu.
Còn bây giờ thì ra khỏi nhà tôi.

 

Nhưng...
Chúng ta đang nói chuyện mà.

 

Vậy sao, điều đó càng làm tôi muốn
các cậu ra khỏi nhà hơn nữa.

 

Thật kinh dị, không bình thường
và một chút quỷ quái.

 

Tôi thích anh ấy lúc bất tỉnh hơn.

 

- Bắt được rồi!
- Ê này!

 

Đừng làm vậy, Dave
Chúng tôi không thể bò qua cửa này.

 

Chào.

 

 

 

Chúng tôi có làm phiền anh không?

 

- Các cậu cũng hát được à?
- Đó không phải hát, cái này mới là hát.

 

Thật tuyệt.

 

Đây.
Vào nhà đi.

 

- Đi nào.
- Cám ơn.

 

Được rồi, đây là thoả thuận.
Các cậu hát cá khúc của tôi thì sẽ được ngủ ở đây.

 

Không! Khoan đã.
Có bao gồm điểm tâm không?

 

- Vậy cũng được.
- Còn các chương trình TV?

 

- Đươck nhưng không quá 7 giờ
- 8 giờ? - Đồng ý.

 

Không được kể cho những người
bạn động vật của các cậu.
Vì tôi không muốn...

 

Về nhà thấy một đám thỏ hay chồn hôi
trên sa lông.

 

Thoả thuận.

 

Lũ ở dơ đó à, Dave
Chúng tôi chẳng bao giờ với chúng cả.

 

Anh là bạn của chúng tôi.

 

Không, khoan nói chuyện về chúng ta ở đây.

 

Cứ bắt đầu bằng chuyện tôi là
người viết nhạc cho các cậu.

 

Hmm... Tôi muốn hỏi anh?
Anh đã từng viết nhạc chứ?

 

- Dĩ nhiên.

 

Vậy những nhạc cụ bên ngoài có phải
của anh không?

 

Đúng vậy.

 

- Ôi, không.
- Nhanh lên nào.

 

Và các cậu...

 

Những gì cần phải làm là...
Tìm được ca khúc... Tập luyện.

 

- Này, Dave
- Simon?

 

- Tệ quá.
- Đây là những bản nhạc của tôi mà.

 

Alvin.

 

Đây không phải là vòng múa Hula,
nó là đồ móc quần áo.

 

- Mất hứng.
- Các cậu lúc nào cũng như vậy sao?

 

Chúng tôi là con nít mà Dave.

 

Bố mẹ các cậu đâu?

 

Khi anh là một con sóc chuột
bố mẹ anh sẽ chăm sóc anh trong một tuần.

 

Và sau đó họ bỏ đi.

 

Bố mẹ tôi là dân hippy,
họ ra đi sớm hơn để nhập vào một nhóm mới.

 

Cứu với!
Con người máy điên.

 

Nó đuổi theo tớ.

 

- Nó đuổi theo tôi.
- Này, này, cẩn thận với thứ đó.

 

Xin lỗi.

 

Đây là đồ sưu tầm
Tôi có được nó hồi giáng sinh năm ngoái.

 

Giáng sinh! Chúng tôi thích giáng sinh.

 

Dù thậm chí chúng tôi chưa bao giờ
thật sự có được một giáng sinh.

 

Nhưng chúng tôi vẫn muốn.

 

Ừ, các cậu không thể nào bỏ sót giáng sinh được.

 

Có lẽ chúng tôi tổ chức giáng sinh với anh.

 

Ù... Có lẽ thế.

 

Nào, tôi đã có một ngày dài thật kỳ lạ
Nên, đi ngủ thôi.

 

Đi nào.

 

Ngày mai chúng ta sẽ bắt đầu công việc.

 

Tôi muốn các cậu mở mắt và
quẫy đuôi vào lúc 8 giờ.

 

Đuôi của tôi không thể vung vẩy trước 9 giờ.

 

Không phải vấn đề của tôi
Ngủ đi nào.

 

ước gì giáng sinh đến thật nhanh.

 

Tớ cũng vậy.

 

Hula- Hoop.

 

Rắc rối đây.
Khai hoả!!!

 

Các cậu đang làm gì vậy?

 

- Không có gì.
- Các cậu làm gì vậy?

 

Lùi lại Dave. Nó sắp nổ đấy.

 

Tớ bắt nó.

 

Tớ bắt nó. Đến đây với bố nào.

 

Này.

 

Nó đâu rồi?

 

Simon, Nó rơi ngay trước mặt cậu đấy?
Cậu không thấy nó à?

 

Hmm...

 

- Có bao nhiêu ngón tay?
- Hmm... Bốn.

 

Không, không, không, là tám?
Tính luôn ngón cái.

 

- Đợi tí
- Đợi một chút.

 

6.
Câu trả lời của tôi là 6.

 

Đeo cái này vào.
Sao rồi?

 

Wow!!!

 

Có ai đó phá nhà của anh hả.

 

À, nó vẫn sạch sẽ ngăn nắp vào
tối hôm qua khi tôi đi ngủ.

 

À, chúng tôi ngủ được một lúc
Nhưng sau đó cơn đói làm tôi thức dậy.

 

À, nói sao nhỉ?

 

Thật ra tôi muốn cho các cậu nghe một số thứ.

 

Tôi vừa viết xong một ca khúc cho các cậu hát.

 

Chúng tôi để lại một ít bánh quế cho mùa đông.

 

Và chúng tôi không chia cho ai đâu.

 

Các cậu, chúng ta sẽ có thức ăn trong
suốt mùa đông...

 

Nếu các cậu bắt đầu trữ
chúng sẽ bị hư và nặng mùi.

 

Và chúng ta sẽ làm chúng hỏng...

 

Dở... À, không có cái gì ở đây là hỏng cả.

 

Đi nào
Làm việc thôi.

 

Được rồi các bạn sóc chuột,
sẵn sàng hát ca khúc của các cậu chưa?

 

- Tôi đã sẵn sàng
- Được rồi, bắt đầu hát nào.

 

- Sẵn sàng chưa, Simon?
- Ok.

 

- Sẵn sàng chưa, Theodore?
- Ok.

 

Alvin?
Alvin?

 

- Cái bánh xe hamter này vui quá.

 

Alvin!!!

 

Wohoo!!!

 

Ok.

 

Cái gì?

 

Dave Seville đang ở trong sảnh
Anh ấy bảo là sẽ không đi nếu không gặp ông.

 

Lại là gã thất bại đó hả?

 

Dave.

 

lan.

 

Tớ có cái này cho cậu
Nó sẽ là một quả lớn tiếp theo.

 

- Dave.
- Đừng nói gì cả.

 

Sao?

 

- Dave, Đừng cố gắng tự lừa mình nữa.
- Chúng hát.

 

- Không, chúng không hát
- Có mà, đợi thêm lát nữa đi.

 

Thôi nào các cậu.

 

Cậu biết mà Dave...

 

Nhiều người nghĩ rằng thật lạ khi một gã
người lớn lại muốn lắc vòng múa điệu hula.

 

Và những người khác sẽ nói
rằng chuyện gì sẽ kỳ lạ hơn...

 

Một gã lớn mang theo một gã lớn khác
cùng một chiếc hộp to đùng với những con chuột.

 

Chúng không những biết nói mà còn biết hát.

 

Nhưng chúng hát được.
Bọn tớ đã tập với nhau suốt buổi sáng.

 

Các cậu đã tập luyện à
Tớ không nhận thấy điều đó, được thôi.

 

Được rồi
Ok. Giờ...

 

Dave, tớ nghĩ rằng tớ phải đi ăn trưa.

 

Oops... Tớ phải đi ăn trưa.

 

Là sao vậy?
- Không có gì, chỉ là hơi khớp sân khấu một chút.

 

- Suýt nữa tim tôi vỡ mất.
- Chúng ta có diễn trò khỉ đâu Dave.

 

Tại sao tôi phải hát cho gã đó?

 

Ồ tại sao à? Cứ nghĩ rằng tôi cần tiền đi.

 

Tôi ghét công việc của tôi, và các cậu ở nhà tôi
Nên các cậu nợ tôi.

 

- Rất xin lỗi Dave à.
- Ừ, vậy đấy.

 

Tôi có gì. Tôi trễ giờ làm rồi.

 

Chúng tôi đi với anh được không?

 

Sao? Các cậu tính phá tan nó luôn hả?
À à... Các cậu phải về nhà.

 

- Tôi có thể đứng trên chân anh và lái xe không?
- Cho tôi thử bip... Bip... Bop...

 

Không có gì.

 

Rất tiếc vì chuyện chậm trễ,
có lẽ phải vài phút nữa.

 

Oh!

 

- Anh ấy đây rồi.
- Xin lỗi tôi đến trễ.

 

Tôi vẫn đang xây dựng chiến dịch quảng cáo
cho.

 

Kẹo Goodable Energy.

 

Đúng vậy.

 

Được rồi, đây là ý tưởng.

 

Chúng ta sẽ bắt đầu bằng một
nhóm con nít đang rất thờ ơ.

 

Ta sẽ cận cảnh khuôn mặt của một cô bé
Nó trông buồn bã.

 

Khách hàng của chúng ta không thích
hình ảnh những đứa trẻ buồn bã.

 

- Nó sẽ thả diều được không?
- Tôi thích diều.

 

Tốt.

 

Được, tuyệt. Cô bé sẽ thả diều.

 

Nó sẽ chạy với cánh diều, chạy hết sức của mình.

 

Rồi nó sẽ mệt và buông con diều ra.

 

Ồ không! Chúng ta sẽ thấy gương mặt của nó.
Thật buồn bã.

 

Nhưng nó không quá buồn bã.

 

Đúng vậy! Sau đó cô bé rút thanh
kẹo Goodable Energy ra.

 

Là mẹ của tôi
Xin lỗi.

 

- Sao hả mẹ
- Chúng tôi đang gặp rắc rối, Dave.

 

Theodore đã hút Alvin vào máy hút bụi.

 

Alvin! - Cứu với Dave!
- Sao?

 

- Bình tĩnh nào.

 

Theodore cũng theo luôn rồi.

 

Tôi không thể làm gì được ngay bây giờ.
Hiểu không?

 

Tôi tuyệt đối hiểu điều đó
Nhưng rất tiếc Dave, hỏi nhanh này.

 

Anh nghĩ thế nào về một bể bơi trong nhà?

 

Này, nếu còn quậy trong nhà tôi
Các người sẽ chết với tôi.

 

Ra đường ở, hiểu chưa?

 

Mẹ.

 

Sao ta không nhìn sang đây để đến
với báo cáo kinh doanh nhỉ?

 

Khi nhìn qua những số liệu này
Tôi nghĩ là không có giải pháp nào.

 

Nhưng khi nhìn kỹ lại.

 

Kích thước mông của Theodore?

 

Lát nữa chúng ta sẽ quay lại sau.

 

Mặt khác, mười năm trước, thị phần của
thực phẩm có lợi cho sức khoẻ...

 

Không thể phân loại được nhóm trẻ từ 6
đến 12 tuổi.

 

- Simon nghĩ cậu ấy thông minh như thế nào
- Ngược lại với sự thông minh cậu ấy thật sự có.

 

Simon là ai?

 

- Tôi không.
- Tiếp đi.

 

Tôi nghĩ là tôi vừa quét dọn lại phòng làm việc.

 

Nghe hay đấy.

 

Các cậu, thế này là thế nào?

 

- Theo như quan sát... Mông của Theodore.
- Chúng tôi nói chuyện và tô màu.

 

Trên bản thuyết trình của tôi hả?
Các cậu làm tôi mất việc.

 

Ohh...

 

Chúng tôi không biết mà.

 

- Xin lỗi, Dave.
- Ồ, các cậu xin lỗi? Thật hay họ.

 

Nhưng, nhưng...

 

Xin lỗi không làm công việc trở lại
với tôi, phải không Theodore?

 

- Tại sao áo quần tôi nằm khắp nơi vậy?
- Chúng tôi dùng chúng để thấm nước.

 

ý kiến hay, phải không?

 

Ôi trời ơi, Theodore,
Cậu vừa...

 

Hmm...

 

- Nó là nho khô mà Dave.
- Chứng minh đi.

 

Được thôi.
Tôi muốn nói chuyện với tất cả, Alvin đâu?

 

- Cậu nợ tôi quá nhiều.
- Alvin?

 

A... Này luật mới đây.
Nó gọi là gõ cửa.

 

- Ra ngay.
- Tôi đang đợi đến lúc sấy.

 

- Ra ngay!
- Nè, tôi đang tăm mà.

 

Biết không...

 

Nếu tôi viết ra một danh sách ngày tồi tệ
Đoán thử xem? Hôm nay có thể sẽ là
ngày đứng đầu danh sách đó.

 

Và vẫn chưa hết ngày mà.

 

Im đi đồ sủi bọt.

 

Thôi được.

 

Các cậu. Để tôi nói thẳng nhé.

 

Tôi không có việc làm, không nghề ngỗng gì...

 

Nhà tôi lúc nào cũng bừa bộn.
Cám ơn rất nhiều.

 

Chào Dave, Claire Wilson đây!
Sao em lại phải nói cả họ ra nhỉ?

 

Thật là lạ...

 

Em nghĩ em hơi căng thẳng một chút
về chuyện ăn tối.

 

- Ăn tối.
- Em cúp máy đây. Em sẽ đến lúc 7 giờ.

 

Em chờ ở đó. Tạm biệt.

 

Vậy là chỉ còn nửa tiếng.

 

- Claire là ai vậy?
- Claire là bạn gái của Dave.

 

Oh la la...

 

Không phải bạn gái. Đã từng là bạn gái.

 

Thật tuyệt.

 

Dave thư giãn nào. Anh chỉ việc mua thức ăn
Chúng tôi sẽ lo phần còn lại.

 

Tại sao tôi vẫn phải tốn thời gian tin các cậu?

 

- Cảm ơn vì lòng tin của anh.
- Nó làm tôi xúc động quá.

 

- Ừ, chúng ta lúc nào cũng ở bên nhau mà Dave
- Đúng vậy, như một gia đình.

 

- Không, không giống gia đình.
- Tic- Tac Dave. Tăng tốc đi!

 

Đúng vậy.

 

Wow!

 

Chúng tôi còn làm được công việc văn phòng
và trên những phương tiện mang tính giải trí.

 

Mùi gì vậy?

 

Nước hoa của anh
Rất nam tính, đúng không?

 

Các cậu đã làm gì? Dốc ngược những gì
còn lại trong chai?

 

Chúng tôi gọi đó là tẩm hương toàn khu vực.

 

Phải thừa nhận chỗ này rất ngạc nhiên
Chỗ này trông rất tuyệt.

 

À, ai cũng biết là sóc chuột chúng tôi
là loài ngăn nắp mà.

 

Đúng thế, tôi thấy rồi.

 

- Ồ, mùi bánh mì thơm quá
- Đúng vậy, khi nào đến bữa tối?

 

Các cậu... Tôi không biết nói như thế nào
Nhưng tối nay chỉ có tôi và Claire thôi.

 

Khoan đã nào Dave, vậy chúng tôi không thể...

 

- Thậm chí...
- Không.

 

- Nhưng chúng tôi nghĩ chúng tôi sẽ...
- Và không.

 

- Nhìn này! Phòng bên kia.
- Làm ơn đi.

 

Ôi thật là mất hứng...

 

- Em chưa bao giờ biết anh có
thể nấu ăn ngon như vậy
- Vấn đề ở chỗ là nướng thịt từ từ.

 

Sẽ lâu hơn, khi thịt bắt đầu chín
thì tại sao phải vội?

 

Ồ, tôi ấn tượng đấy.

 

- Anh đã xem những tấm ảnh của em trên báo
- Ừ, em nghĩ là có sẽ thành công.

 

Còn anh, công việc sao rồi?

 

Tuyệt lắm, tôi thích công việc này.

 

- Cậu nghĩ mọi việc sẽ đi về đâu?
- Theodore.

 

- Thậm chí họ không ngủ với nhau.
- Alvin.

 

Dave bảo là...

 

Dave cần trợ giúp từ bác sĩ tình yêu.

 

- Và phụ tá của ông ấy.
- Trở lại đây.

 

Anh biết không, thật là tuyệt.

 

Chỉ có hai người dùng bữa tối, rồi đi dạo.

 

Không áp lực, không có chuyền kỳ lạ xảy ra.

 

Dàn âm thanh của anh lúc nào cũng vậy
cứ như có bộ óc riêng vậy.

 

Em đang nói là?

 

Không. Em chỉ hơi căng thẳng một chút
khi đến đây.

 

Em không chắc là anh có nghĩ đây là
một buổi hẹn hò hay cái gì đó không.

 

Một buổi hẹn hò?
Không!

 

Dây điện nhà anh chắc có vấn đề.

 

Anh nên nhờ thợ điện đến sửa.

 

Anh không cần ai đến sửa cho anh
bất cứ thứ gì cả.

 

Được rồi.

 

Em đợi anh một tí nhé! Anh đi kiểm tra cầu chì.

 

Hey!

 

Tôi biết các cậu đang làm gì
Alvin?

 

- Kiểm tra hơi thở!
- Alvin đâu rồi...

 

Ouch!!!

 

- Dave, anh có sao không?
- Mọi chuyện vẫn ổn.

 

- Sao các cậu lại làm vậy?
- Tôi chỉ cố gắng giúp anh thôi Dave.

 

Anh bị hôi miệng.

 

Đừng giúp nữa.
Các cậu đang phá huỷ mọi thứ.

 

Anh nghĩ có cái gì đó trong mắt anh.

 

Đến đây nào, để em xem.

 

Ừ, trông nó xưng tất lên này.

 

Đỏ ửng rồi
Chuyện gì vậy?

 

- Chuyện gì vậy?
- Anh vừa thấy con chuột.

 

- Chuôt ?
- Không sao đâu.

 

Mình dùng bữa tiếp đi.

 

Ngày mai anh sẽ gọi đội diệt chuột.

 

Aww!!!

 

Bow. Check a wow wow.
Check a wow wow.

 

What?

 

- Claire.
- Dave.

 

Dave!!!

 

- Giờ thì hai người ôm nhau rồi nhé.
- Anh làm gì vậy?

 

- Anh thật may mắn Dave.
- Dave.

 

Dave... Buông em ra.

 

Anh xin lỗi, chỉ là...

 

Anh vừa bị cho thôi việc.
Claire.

 

Anh nghĩ anh chỉ cần một cái ôm.

 

Tại sao anh không nói cho em biết.
Kể em nghe chuyện gì xảy ra.

 

Chuyện này thật tình nghe rất là lạ.

 

Không đùa, không ngớ ngẩn.

 

- Sự thật?
- Làm ơn đi, em năn nỉ anh đấy.

 

Cuộc sống của anh bị quấy rối từ khi
nói chuyện với sóc chuột.

 

- Anh biết không.
- Anh không điên đâu.

 

Anh chẳng thay đổi gì cả.

 

Đợi đã! Claire, đừng đi. Anh sẽ giải thích.

 

Mấy con sóc chuột.

 

Anh nên đuổi theo cô ấy, Dave. Cô ấy cần anh.

 

Alvin, cậu chẳng giúp được gì cả.

 

- Đừng bỏ cuộc Dave.
- Đi đi, để tôi yên.

 

- Dave, dùng ít bánh qui nhé?
- Tôi nói là để tôi yên.

 

Tại tớ hay tại anh ấy đang bị kích động?

 

- Hmm. Tớ tự hỏi, Dave có bị điên không?
- Ừ!

 

- Anh ấy bị hôi miệng thật mà
- Được rồi các cậu.

 

Tớ ý này!
Ding- Ding.

 

- Ai có tiền đi taxi không?
- Tiền đi taxi hả?

 

Chúng ta thậm chí còn không có túi mà.

 

Gửi các bạn.

 

Tôi rất tiếc, nhưng mọi chuyện không tốt chút nào.

 

Tôi không biết điều gì khiến tôi nghĩ
là có thể lo liệu cho các cậu được.

 

Trong khi chính tôi còn chưa lo được
cuộc sống của chính mình.

 

Các cậu nên trở về nhà thật sự của mình
trong rừng.

 

Điều đó tốt cho tất cả chúng ta.

 

Tôi rất tiếc phải làm vậy, nhưng...

 

Các cậu?

 

Simon?

 

Theodore?

 

Các cậu?

 

Alvin?

 

Alvin???

 

Simon?

 

Theodore?

 

Alvin?

 

Alvin?

 

Xin chào?

 

- Xin chào?
- .

 

Bọn nhóc.

 

Chào mừng đến với Jet Records.

 

Được rồi. Không được ra ngoài sau 9 giờ
và không được đi đâu mà không cho tôi biết.

 

Anh lo lắng chúng tôi hả Dave?

 

Không, tôi chỉ muốn biết,
vậy thôi.

 

Đợi đã! Nếu anh không lo lắng sao
anh lại cần biết chuyện đó.

 

Tôi muốn biết. Được chưa?

 

Aww!!!

 

Alvin!

 

Ohh...

 

Xin lỗi anh.

 

- Xin lỗi.
- Con nít mà.

 

- Ừ, chúng lúc nào cũng quấn lấy mình
Anh có cháu nào không?

 

Ba cậu trai.

 

Ngày nào đó sẽ tốt hơn mà.

 

Ngày nào đó chị chỉ muốn bỏ chúng vào hộp
để hộp trong công viên và bỏ đi.

 

Trốn đi.

 

Các cậu, thế là thế nào.

 

Bánh nướng.

 

Tôi không thể nào mua hết đống này được.

 

Ohh...

 

Sao?

 

Hoặc là các cậu không để ý, tôi
chẳng có việc làm...

 

Ca khúc của tôi?

 

- Được rồi.
- Đúng vậy.

 

- Chào.
- Này, Dave.

 

Này.

 

Nhạc sĩ yêu quí của tớ thế nào rồi?

 

- lan?
- Anh đang nghe bài hát.

 

Ừ, vì tớ đang nghe nó, nhưng làm thế nào
và khi nào...

 

Tốc độ của những phi vụ kinh doanh, cưng à
Đó là cách làm của bọn tớ.

 

Đó là cách bọn tớ hoạt động.

 

Tớ có vệ tinh của một người bạn
nhờ vậy mà đến ngay với người nghe.

 

Và đoạn clip của những cậu bé của cậu
đã đạt được 10 triệu truy cập trên Youtube.

 

Thật điên rồ
Tớ đi đây.

 

Cho các bạn trẻ ấy mặc ít quần áo vào
Nếu không thì sẽ mắc cỡ lắm.

 

Chúng tôi nợ anh, Dave.

 

Thế thì đống bánh này, ổn phải không?

 

Ah... Dave?

 

Súp đến.

 

Các cậu, thật tuyệt
Simon, tốt đấy.

 

Tất nhiên.
- Theodore, làm tốt lắm.

 

Alvin, Giọng của cậu hơi ngang đấy.
Cẩn thận.

 

Alvin.

 

Alvin!

 

Các cậu thấy sao?

 

Đẹp đấy!

 

Bàn chải đánh răng? Được thôi.

 

Không.

 

Dave?

 

Dave... Anh còn thức chứ?

 

Vẫn còn.

 

Tôi gặp ác mộng.

 

Tôi ngủ với anh được không?

 

Thậm chí anh còn không biết tôi ở đây mà.

 

Được rồi, nhưng nằm bên kia nhé.

 

Ừm.

 

Theodore, đó không phải là cạnh dường.

 

Theodore, dậy nào.

 

Giáng sinh.
Alvin, giáng sinh đến rồi.

 

Ngày đầu tiên của giáng sinh
Dave thức dậy.

 

- Nào mọi người, hôm nay là giáng sinh.

 

Dậy nào, khúc xương lười biếng.

 

- Ồ vâng, Giáng sinh.
- Lên và xuống.

 

- Anh có thể ngủ lúc chết mà
- Đến đây.

 

- Nhanh nào bố.
- Bố?

 

Dave. Tôi nói Dave.

 

- Có lẽ như đây là giáng sinh mà
tớ thích nhất trước giờ.

 

- Mở quà của Dave trước.
.

 

- Mở quà của tôi trước.
- Không, Dave, tôi trước.

 

- Các cậu có quà cho tôi à?
- Dĩ nhiên.

 

Được rồi. Simon.

 

Wow!

 

- Đây là...
- Một cái la bàn bằng giấy.

 

Một cái la bàn bằng giấy.
Giờ thì tôi không đi lạc được.

 

- Đến tôi nhé.
- Alvin.

 

- Ví của tôi.
- Anh thích không?

 

Thật không? Tôi muốn anh dùng nó mỗi ngày.

 

Và tôi đã xài nó suốt 10 năm rồi.

 

Rất có ý nghĩa, Alvin.
Cảm ơn.

 

Vẻ mặt anh nói lên tất cả, Dave.

 

Đẹp lắm Theodore.
''Gửi Dave''.

 

Viết gì nào:
Chúc mừng giáng sinh, yêu tất cả, Theodore.

 

Và có cả một bức tranh đẹp... Những quả dứa?

 

Không phải là dứa
Đó là gia đình của chúng ta.

 

Này các cậu.
Tôi muốn mọi người hiểu rõ ràng là...

 

Tôi không phải...

 

Không phải... Bố của các cậu hay cái gì cả?
Đúng không?

 

Nhưng anh cũng như bố.

 

À, không hẳn.

 

Ý tôi là, chúng ta là bạn. Chắc chắn như vậy.

 

Tôi viết nhạc cho các cậu, bên cạnh
đó, quản lý sự nghiệp của các cậu...

 

- May áo cho chúng tôi
- Cho chúng tôi ăn.

 

Cho chúng tôi ngủ trên giường
của anh mỗi khi gặp ác mộng.

 

Đó là những gì bạn bè làm.

 

Thế... Ai muốn mở quà trước nào?

 

- Hỏi vậy cũng hỏi?
- Chúng tôi đều muốn.

 

- Tôi. Tôi. Tôi.
- Quà. Quàt. Quà.

 

Tôi nóng lòng muốn mở...
Tấm thiệp đầu tiên của mình.

 

- Sổ tiết kiệm.
- Hay quá.

 

Khoảng 7 năm nữa, các cậu sẽ có thể
mua cho mình cái gì đó thật tốt.

 

Ạnh... Có cái gì mua 7 năm trước không?

 

Aww!!!

 

Alvin, biết cư xử chút nào.

 

- Cảm ơn, Dave
- Ừ. Cảm ơn, Dave.

 

- lan?

 

- Ai muốn quà nào?
- Wow.

 

Tuyệt quá.

 

Này, còn nhiều thứ nữa.

 

- Mang nó vào đi các bạn
- Ồ, Tuyệt.

 

- Trúng mánh.
- Các anh đang làm gì vậy?

 

- Chăm sóc các cậu nhỏ này giúp tớ Dave
- Ừ, tôi cũng đang nói về chuyện đó.

 

Lạ thật, món quà của các cậu sao vậy?

 

- Cái nào là của tớ?
- Tớ nghĩ cái to kia là của tớ.

 

Cậu tặng gì vậy?

 

- Sổ tiết kiệm.
- Tuyệt, đứa trẻ nào cũng ước mơ như thế.

 

Các cậu gặp may rồi bởi vì
lan đã đến.

 

- Thích quá
- Chú lan?

 

Của tôi hả?

 

Không, của Simon.
Của Theodore.

 

Và của Alvin.

 

- Cám ơn ông già Noel.
- Đây là của cậu.

 

- Cậu thích còi Pháp phải không?
- Ừ.

 

Đừng khách sáo.

 

Các cậu đoán xem chuyện gì nào.
Chú lan sẽ tổ chức một buổi tiệc để
phát hành CD mới.

 

Đúng vậy, Họp báo, phóng viên,
những mẫu tin nóng của Hollywood...

 

- Cố gắng lên nào.
- Quá tuyệt.

 

Dave, cậu có một tuần để viết cho tớ
một bài đơn mới.

 

Một cái gì đó thật tươi mới, được chứ?

 

- Tạm biệt chú lan.
- Giáng sinh an lành.

 

- Giáng sinh an lành.

 

Cấp cứu!
Cấp cứu!

 

Được rồi, ổn định nào.
Cám ơn mọi người đã đến.

 

Đây là một đêm rất đặc biệt
Đêm nay.

 

Chúng tôi là Jett Records. Chúng tôi tự hào về mình
Vì vậy chúng tôi sẽ mang đến các bạn
âm nhạc của ngày mai vào hôm nay.

 

Oh... Biết gì không?
Tôi lại làm được...

 

Thưa quí bà và quí ông
Sau đây là ca khúc hit của họ.

 

Hãy chào đón
Alvin, Simon and Theodore.

 

Oh Baby Baby!

 

- Cám ơn.
- Cám ơn.

 

Em xin vài tấm hình được không?
- Claire. Được mà.

 

Tuyệt, em có công việc mới
- Em sẽ bám suốt trên đường thăng tiến
của mọi người.

 

Ehem!

 

- Đây là Alvin, Simon và Theodore.
- Chào.

 

Chào Claire.

 

- Chị thật hấp dẫn.
- Quên mất là mọi người chưa bao giờ thật sự
gặp nhau...

 

Dave...

 

Em xin lỗi về chuyện tối hôm đó
Thật tình em nghĩ là anh...

 

Anh bị khùng phải không?

 

Anh hiểu tất cả mà. Sóc chuột biết
nói không phải là chuyện dễ hiểu
trong bữa tối.

 

Nhưng, trông anh bây giờ. Anh có sự
nghiệp và tương lai đầy hứa hẹn.

 

- Các cậu, mọi người là một gia đình.
- Đừng nói gia đình trước mặt Dave.

 

Nó làm anh ta xì hơi.
Như thể một phòng đầy hơi.

 

- Không có!
- Anh ấy không muốn một gia đình.

 

Sao các cậu không đi vòng vòng chơi đi
hay chén sạch bàn tráng miệng hay gì đó.

 

Anh ấy chẳng có ý gì đâu.

 

Nhiều người vẫn không biết quý trọng
những giá trị mà họ đang có.

 

Đúng không, Dave?

 

Claire?

 

Không, cảm ơn, anh to xác
Nhưng anh không giỏi về khoản này.

 

Cậu nghĩ thế nào về cái này?

 

- Cái gì thế?
- Đó là Alvin.

 

- Nhìn nó chẳng giống Alvin.
- Chỉ là sản phẩm thử nghiệm thôi.

 

Bọn tớ bán cả triệu mẫu này
Nó có thể nói được đấy, nói gì đi.

 

Chào con búp bê Alvin xấu xí
chả giống Alvin chút.

 

Thấy chưa, thích nó không? Tiếng Tây Ban Nha đấy.

 

Thật là lạ.

 

Dave. Chúng ta còn phải mở rộng số người
hâm mộ của bọn sóc chuột nữa.

 

ý tớ là quên chuyện âm nhạc đi.
Âm nhạc không phải phương tiện để kiếm nhiều tiền.

 

Tớ đang nói về kiểu quần áo.

 

Nước hoa, nhưng bộ làm lạnh rượu.

 

- lan, Chúng chỉ là những đứa trẻ.
- Không, chúng chỉ là lũ chuột.

 

Và chúng có thể kiếm thật nhiều tiền cho cả hai ta.

 

Tớ chẳng nghe gì cả
Nhạc to quá.

 

Đừng chống lại tớ trong chuyện này Dave
Tớ chẳng bao giờ thua đâu.

 

Có ai thử socolaf viên chưa?

 

Tớ thích đường hơn.
Ngạc nhiên không, nhưng ngon lắm đấy.

 

- Thật là ngọt
- Ngọt... Ngọt...

 

Alster, thích bài này không!

 

- Tay nào.
- Có chuyện gì vậy.

 

À, tôi nghĩ các cậu thích những món quà nho nhỏ
mà tôi chuẩn bị.

 

Tôi đang nói về cái gì vậy?
Các cậu lúc nào cũng ăn như thế này sao?

 

À, Dave bảo là anh ấy không muốn là hư chúng tôi.

 

Các cậu bé, các cậu là ngôi sao.
Các cậu được quyền hư hỏng.

 

ý tôi là các cậu nên lái những chiếc Limousine
và chuyên cơ riêng của mình.

 

Và nên đến những buổi tiệc như thế này hằng đêm.

 

Thật không? Dave bảo là chúng tôi cần ngủ sớm.

 

Nhìn này, Alvin
Thật là khó mở lời, nhưng...

 

ý tôi là, tôi phải thành thật trong chuyện này.

 

Dave đang cố kìm các cậu lại
Tôi có thể kiếm cho các cậu hơn
20 lần thế này, trong một ngày.

 

- Thế thì nhiều quá không?
- Đúng vậy.

 

Còn một chuyện nữa.
Tôi không định nói, được rồi.

 

Tôi sẽ nói. Sau lưng các cậu.

 

Dave gọi các cậu... là lũ chuột.

 

Lũ chuột?

 

Sao cũng được! Đừng để bụng chuyện đó.

 

Với tôi, tôi xem các cậu như một gia đình.
Nếu có việc gì cần.

 

Bất cứ việc gì, cứ gọi cho chú Ilan.

 

- Được rồi.

 

Nào, nào, nhà ngươi lái cứ như bà già.

 

Lái xe lăn đi.
Tránh ra.

 

Các cậu, trông tớ này.

 

lên cao và...

 

Alvin!

 

Tớ không thể giúp cậu, Simon.
Tớ sắp dẫn đầu rồi.

 

Các cậu, tôi có sáng kiến cho ca khúc mới đây.

 

- Chào Dave.
- Chuyện gì đang xảy ra vậy?

 

- Tôi tưởng các cậu đang dọn dẹp mà?
- Có mà.

 

- Ai vậy?
- Chú lan thuê cho chúng ta một người giúp việc.

 

Cô ấy còn biết max- Xa nữa.

 

Road hog tránh ra một bên nào
Đang lái xe hay đang đậu vậy.

 

- Nhà ngươi đang làm ta chậm lại đó.
- Trò chơi này ở đâu ra vậy?

 

Từ chú lan. Tránh ra, thua bây giờ
Về tập lái thêm đi.

 

Mọi người
Thế là quá đủ.

 

Anh làm gì vậy
Tôi sắp phá được kỷ lục của tôi rồi.

 

Tệ thật.
Theodore đâu rồi?

 

- Nhả ra!
- Không đời nào.

 

Jet Records.

 

Được rồi, Họp nào
Tất cả lên sa lông.

 

Ah... Cô cho chúng tôi xin vài phút?

 

Tôi biết là thật khó.

 

3 Tháng trước các cậu đang sống trên cây
và bây giờ các cậu là những...

 

Siêu sao âm nhạc.

 

- Được rồi, gì cũng được. Quan điểm của tôi
vì các cậu là...
- Những siêu sao âm nhạc.

 

Không có nghĩa là các cậu muốn làm gì
thì làm.

 

Chú lan bảo chúng tôi phải luôn vui vẻ.

 

Các cậu biết không?
Anh ta không phải là chú các cậu.

 

Chú ấy cũng nói là chúng tôi có thể kiếm được
20 đô la một ngày.

 

Các cậu có thể làm hơn thế nữa...

 

Bởi vì tôi lo lắng cho các cậu,
nên tôi không để các cậu dính tới những chuyện này.

 

Giống như dự trữ hạt cho mùa đông thôi.

 

Mùa đông chỉ dành cho bọn thất bại.

 

Và chúng tôi cũng không nên có tiếng nói
trong việc xây dựng hạng mục phát triển
bản thân đúng không?

 

Tất cả những điều này ở đâu ra vậy?
Các cậu còn là những đứa trẻ.

 

Những đứa trẻ hả Dave, hay lũ chuột?

 

Cái gì?

 

Chú lan bảo là chúng tôi là gia đình của chú ấy.

 

Nếu các cậu thích chú lan nhiều thế và
không nghĩ tôi đang có chăm lo các cậu.

 

Sao các cậu không đến sống với chú lan đi.

 

Dave?

 

Anh còn giận chúng tôi à?

 

Dave?

 

Các bạn thân mến,
Tôi rất tiếc nhưng...

 

Các cậu nên trở về nhà thật sự của mình
ở trong rừng.

 

Tôi nghĩ là anh ấy muốn chúng ta đi.

 

Tôi đã bảo cậu rồi Dave, tôi không bao giờ thua.

 

Chào mừng các cậu đến với ngôi nhà mới.

 

Wow!!!

 

Ôi tuyệt quá, vậy mới là nhà chứ.

 

- Chúng tôi có thể chơi với những thứ này không?
- Được chứ, sao lại không?

 

- Đây là nhà của các cậu...
- Thế ở đây có luật lệ gì không?

 

Tôi chỉ có duy nhất một luật.
Đó là chẳng có luật lệ nào cả.

 

Tuyệt quá!

 

Bố độ về bên trái
sáu độ sang bên phải.

 

Bắn!

 

Chuẩn bị nến đòn trả thù của tớ đây.

 

Cậu làm tớ mắc cười quá.

 

Võ công của các cậu không địch lại mũi tên
của tớ đâu.

 

Được thôi, Simon, thế là quá đủ.
Tớ sẽ kết thúc bằng cái này.
.

 

- Đưa nó cho tớ.
- Buông tớ ra Alvin.

 

Oh. Đưa đây.

 

- Cậu chơi rồi mà.
- Ai bảo rằng là sẽ đến lượt cậu hả.

 

Đưa nó đây.

 

- Cậu chơi rồi mà.
- Ai cứu tôi với!

 

- Xéo đi.
- Tôi muốn chơi!

 

O, Oh!

 

O, Oh!

 

- Sao túi khí không bung ra?
- Theodore. Đừng làm vỡ bóng đèn.

 

- Làm lại lần nữa.
- Thật quá đã.

 

- Chơi đã không?
- Ồ, vâng.

 

Tốt. Vì ngày mai các cậu sẽ bắt đầu làm việc
nặng nhọc đấy.

 

Lưu diễn, trong vòng năm ngày.

 

Whoa, Dave bảo là lưu diễn sẽ làm
mất đi cuộc sống của trẻ con.

 

- Đó là những đứa trẻ bình thường.
Với các siêu sao thì khác.

 

À nó làm tôi nhớ,
Simon bỏ cặp kính dở hơi ấy đi.

 

Thử cái kính cực kỳ một này.

 

- Trời ơi.
- Sẽ tuyệt hơn, nếu tôi không dùng nó.

 

Mắt của cậu sẽ tự điều tiết thôi.

 

- Nào các cậu. Xuống đường nào.

 

- Lên đường!
- Giúp tôi với.

 

Diễn cảm trước ống kính nào.

 

Cười tươi nào.

 

Theodore, nâng cằm lên.

 

Cứ thế nhé...

 

Vỗ mông cậu ấy. Đúng rồi.

 

Nếu sóc chuột thích Crunchy Nibbles,
thú cưng của bạn cũng sẽ thích.

 

Cắt!

 

Đến đây.

 

Được rồi.

 

Tiếp tục nhé.

 

- Chẳng có nút bấm nào có thể giúp
chúng đủ tỉnh táo để hát đúng nốt.
- Anh đùa à, ở đây có đến 5000 nút mà.

 

Được rồi các cậu, xem chú lan mang gì đến này.

 

Cà phê.

 

- Tôi thích toffee.
- Không là coffee, Theodore, cà phê...

 

Đây là thức uống bồi dưỡng năng
lượng siêu cấp.

 

Với kem nhuyễn, caramel và hai thỏi socola.

 

Thưởng thức đi nhé.

 

Nó có thể khiến chúng tỉnh táo hơn.

 

Dừng lại! Nào các bạn! Chúng ta
cần nhiều năng lượng hơn nữa.

 

Chúng ta phải tập trung hơn nữa.
Chúng ta cần thêm... Thêm.

 

- Chúng ta là sóc chuột, phải tưng bừng hơn nữa.
- Thật là vô lý.

 

Tôi thấy giống lũ khỉ.

 

Và nói thật ca khúc mới chẳng hợp với
chúng tôi tí nào.

 

Nhưng tôi lại cho rằng cách đạo diễn mới
này là hoàn hảo.

 

Đó là những gì của hiện tại.

 

Dave vẫn luôn nói là tất cả phải là âm nhạc.

 

Dave luôn nói...

 

Không, Dave không có ở đây.
Được chưa?

 

Là tôi. Là lan vui vẻ.

 

Sao? Anh muốn nói gì?
Tên anh là gì?

 

Taffy.

 

Taffy? Taffy là ai nhỉ.
Việc của anh là gì?

 

Choreography?

 

Tôi không hiểu choreography là gì.
Nó là gì vậy?

 

- Vũ công.
- Là múa thôi chứ gì?

 

Vậy lần sau cứ việc nói mình là vũ công...
Vâng, alo.

 

Ai thế? Dave Seville.

 

À cái tên cũng làm rung được chuông,
một cái chuông bể nát hết xài.

 

- Cho tớ nói chuyện với bọn trẻ.
- Tớ không nghĩ đó là ý kiến hay. Dave.

 

Đám trẻ của tớ vẫn còn đau lòng một chút
vì bị cậu đá ra khỏi cửa.

 

- Không phải chuyện như vậy.
- Từ chối.

 

Vậy, chuyện này là thế nào, tớ nghe nói
về chuyến lưu diễn Châu Âu.
Cậu sẽ đưa bọn trẻ đi suốt 6 tháng sao?

 

Không, thật sự là tháng 12 nếu bọn tớ
thuyết phục Trung Quốc chấp nhận Sóc chuột.

 

Tháng mười hai.

 

- Tớ chỉ muốn chào và hỏi thăm bọn trẻ?
- Chúng vẫn đang rất tốt.

 

Bọn chúng yêu thích cuộc sống này,
chúng đang sống thoải mái
Thừa nhận nó đi Dave, bọn chúng đang phát triển.

 

- Nghe này, tớ chỉ muốn nói chuyện với chúng.
- Tất cả đều rất hạnh phúc.

 

- Hãy chuyển điện thoại cho chúng
- Tớ không muốn điều này xảy ra Dave.

 

Vì bọn tớ còn phải bắt đầu chuyến lưu
diễn khắp thế giới vào ngày mai
và bọn trẻ không cần thêm những áp lực khác nữa.

 

- Bọn tớ sẽ gửi bưu thiếp cho cậu.
- lan, cậu không thể làm thế được.

 

Bọn chúng chưa sẵn sàng cho những việc như thế
Bọn chúng chỉ là những đứa trẻ.

 

- Tôi sẽ đi gặp chúng.
- Đợi đã, Dave... Tớ.

 

- lan?

 

lan là Dave hả?

 

Ừ... Đúng vậy. Cậu ấy muốn tôi nói lại
là cậu ấy đang rất vui và công việc cũng rất tốt.

 

Cậu ấy thật sự... Thật sự vui.

 

Anh ấy có đến xem buổi biểu diễn không?

 

Tôi có gửi vé cho cậu ấy...

 

Và chuyện là... Anh ấy gửi trả.

 

À, tôi hiểu chứ... Tôi đoán... Cậu ấy bận rộn
... Với những công việc tốt hơn.

 

Này, thôi nào, chuyện gì với những gương
mặt lông lá dài sọc kia?

 

Chúng ta sẽ có những cuộc vui, chúng ta sẽ có
những buổi biểu diễn lớn. Tôi nói các cậu nghe.

 

Các cậu thích mát xa phải không?
Được rồi, tôi biết một người.

 

Để tôi gọi người của tôi nhé.
Tôi sẽ nhớ anh ấy.

 

Đội trưởng qua đây.

 

Nghe này, Dave Seville...

 

Nhớ cái tên, cả gương mặt nữa.

 

Nếu anh ta xuất hiện vào ngày mai.
Anh ta sẽ không được gần bọn sóc đó.

 

Vâng, tôi hiểu.

 

- Chú lan?

 

Sao?

 

Cậu làm gì ở đây vậy?

 

Tôi không ngủ được vì gặp ác mộng.

 

Cậu cũng gặp ác mộng?
Tôi cũng gặp ác mộng.

 

Trong ác mộng của tôi, tôi phải xếp lịch
37 buổi hẹn trong 42 ngày.

 

Ở 16 quốc gia và...

 

Tôi phải thực hiện 121 buổi phỏng vấn
khác nhau trên radio.

 

Bằng năm thứ tiếng khác nhau.

 

Nhưng cậu biết không. Theo điểm khác biệt
là... Trong cơn ác của tôi, khi tôi mở mắt ra.

 

Nó vẫn chưa kết thúc.

 

Vậy... Tức là không?

 

Các cậu, mình muốn về nhà.

 

Ý cậu là gì?
Chúng ta đang ở nhà mà.

 

Không! ý tớ là nhà... Nhà, cùng Dave.

 

Nhưng Theodore, thôi nào, tỉnh dậy
và nghe mùi cà phê.

 

Dave... Thậm chí không cần chúng ta.
Anh ấy không thèm quan tâm đến xem
chương trình biểu diễn.

 

Quá mệt để biểu diễn? có lẽ nhóm
sóc chuột đã như thế.

 

Tin đồn về sự kiệt sức và giãn thanh quản...
Xuất hiện xung quanh những lần biểu diễn.

 

Có phải bởi vì ăn quá nhiều bánh nướng?

 

Hay do lịch diễn quá khắt khe?

 

Thật khó để xác định
nhưng giám đốc sản xuất, lan Hawke.

 

Đã chắc chắn với Foxrằng bộ ba
sẽ có điểm dừng chân đầu tiên...

 

Trong chuyến lưu diễn quanh thế giới...

 

Tại nhà hát Orpheum ở Los Angeles.

 

Phải vậy thôi.

 

Cả ba hát nghe như tiếng móng tay cạ vào tường.

 

Vâng?

 

Tôi có thể cho ông nhiều loại giới hạn
tưởng tượng nhưng thật sự thì...

 

- Chúng đang kiệt sức
- Vậy à, hãy cho chúng vài mũi hay cái gì đó...

 

Hay một loại kem chẳng hạn.

 

Tôi đã đầu tư tất cả vào chúng.

 

Điều chúng cần là một kỳ nghỉ dài.

 

Kỳ nghỉ sao? Bà có...
Một kỳ nghỉ dài. Đúng vậy.

 

Đúng vậy, Tôi không phải là bác sĩ
Vậy, tôi sẽ cho chúng nghỉ ngơi.

 

Cám ơn bác sĩ nhiều, tôi sẽ lo chuyện này.

 

- Tôi sẽ... , biết ơn. Này, này, này bác sĩ,
búp bê sóc chuột.
- Aha.

 

Cốc, cốc.

 

Này... Các cậu nghe đây.
Tôi vừa trò chuyện với bác sĩ.

 

Và tôi cảm thấy không đúng
khi để các cậu biểu diễn thế này.

 

Vậy buổi biểu diễn sẽ bị huỷ?

 

Không, không làm vậy tôi sẽ cụt vốn mất.

 

Không, điều tôi muốn là các cậu phải... Hát nhép.

 

Không phải như thế là lừa gạt sao?

 

Không, nó không phải lừa gạt.
Lừa gạt là điều xấu xa.

 

Đây là việc gần như hỗ trợ
Các siêu sao đều làm như thế.

 

Các cậu chỉ việc đảm bảo rằng
nhép môi đúng.

 

Chính xác như chúng ta đã ghi âm...

 

Không thì mọi người sẽ biết.

 

Rằng chúng ta lừa gạt.

 

Không!

 

Các cậu chúng ta còn lựa chọn nào khác không?

 

- Đúng vậy... Thấy chưa? Đó là lý do cậu ấy
có chữ trên áo.

 

Được rồi. Tất cả sẵn sàng nào.

 

Và nhớ, nhép môi đúng và chẳng ai biết cả.

 

Yêu các cậu.

 

You Know You Got It Made
When You Drop An Escalade.

 

- Ồ, thôi nào. Thế nào thì cũng phải còn một vé chứ?
- Rất tiếc.

 

Anh thích không.

 

Cơn sốt sóc chuột.

 

Đúng vậy cưng à.

 

Dave Seville?

 

Không có tên trong danh sách.

 

Tôi là biên tập viên của... Tạp chí âm nhạc LA.

 

- Không! Không! Tôi không cho là thế.
- Được rồi, anh ấy đi với tôi.

 

Anh ấy là trợ lý của tôi.

 

Ok.

 

- Cám ơn em, Claire.
- Chuyện gì vậy Dave? Anh đang làm...

 

Anh phải mang bọn trẻ về nhưng...
lan lại cố gắng đẩy anh ra xa.

 

- Bọn trẻ của anh?
- Anh biết có lẽ em nghe rất lạ.

 

Đó là một cách gọi hay đấy chứ.

 

- Vì sau tất cả những gì anh đã làm... Khiến mọi thứ
rối tung kể cả với em.
- Dave, bọn trẻ của anh.

 

- Chúng ta đi nào.
- Đúng vậy.

 

Nếu anh định làm gì thì anh làm nhanh đi.

 

Đây. Anh là phóng viên, nhớ đấy.

 

Cảm ơn em.

 

- Chuyện gì anh bạn?
- Tôi là phóng viên ảnh, Tôi có thẻ phóng viên.

 

Dave!!!

 

- Anh ấy ở đây.
- Là Dave.

 

Chuyện gì vậy?

 

- Cậu làm gì vậy?
- Tớ đang gửi tin nhắn cho chú lan.

 

- Nghe như là một kế hoạch.
- Tớ cũng thế.

 

Đi nào các cậu.

 

Này, lan.

 

Hôn vào má tôi nhé.

 

Giữ lấy.

 

Cô nên học cách chơi hay hơn.

 

Ra khỏi trống của tôi.

 

Các cô đã chuẩn bị nghe rock chưa?

 

Bắt đầu đi, các cô gái.

 

Alvin, Simon, Theodore!

 

Nào các cậu, chúng ta về nhà thôi.

 

Đi nào!

 

Đi nào.

 

- Bắt chúng.
- Coi chừng.

 

Chào.

 

Tạm biệt.

 

Nhanh nhẹn, nhẹ nhàng.

 

Sóc chuột đang trình diễn.

 

Yippie ka yeh.
Mama Sita.

 

Coi chừng đầu gối.

 

- Xin lỗi nhé.
- Đến đây nào, anh bạn to xác.

 

Cố lên, gần thêm tí nữa.

 

Cố lên.
Ngay đó.

 

Anh sẽ tỉnh lại vào sáng mai.

 

- Các cậu.
- Dave!

 

Anh chẳng đi đâu cả.

 

- Các cậu đang làm gì vậy?
- Bỏ chúng tôi xuống.

 

Các cậu nên học tiếng pháp đi là vừa
vì tối nay chúng ta sẽ tới Pari.

 

Đuôi của tôi mới lành mà.

 

- Khoan, đợi đã.
- Để chúng cùng với đồ của tôi.

 

- Đưa chúng tôi ra khỏi đấy.
- Không!

 

lan, bọn chúng không thích thế này.
Để chúng đi đi.

 

Nhưng chúng vừa đi rồi
Cậu nên nói gì đó cách đây 5 giây.

 

Trở lại đây.

 

lan, chúng cần cuộc sống thật sự
Không phải thế này.

 

Hơn nữa, chúng vừa phá huỷ buổi biểu diễn.

 

Khi chúng xuất hiện, chẳng ai thèm xem nữa.

 

Dave, chúng là lũ sóc chuột biết nói.
Mọi người sẽ đến xem.

 

Mọi người, theo tôi.

 

- Các người không thể bắt sống chúng tôi được.
- Họ vừa bắt sống chúng ta đấy thôi. Alvin.

 

Đó chỉ là một cách nói thôi, Simon.

 

Thay vì chỉ trích tớ, sao cậu không dùng bộ
óc to đùng của cậu để tìm cách thoát đi?

 

Đi thôi.

 

Đi nào.

 

Nhấn ga đi Dave, anh sẽ lạc mất chúng đó.

 

- Sao các cậu lại...
- Chúng tôi là sóc chuột biết nói mà Dave.

 

Chúng tôi có thể thoát ra sớm hơn.
Thậm chí là không hề khó khăn chút nào.

 

Anh đã trở lại vì chúng tôi.

 

Dĩ nhiên tôi trở lại. Chúng ta là một gia đình mà.

 

- Hả?
- Tuyệt quá.

 

- Cái gì?
- Tớ đang điên hay anh ta vừa nói về gia đình?

 

Tôi biết. Tôi thật sự là tôi nhớ các cậu.

 

Tôi cũng nhớ anh lắm, Dave.

 

Tôi cũng vậy. Mà Alvin cũng thế.
Cậu ấy chỉ quá lạnh lùng nên không thừa nhận thôi.

 

Ừ, quá lạnh lùng.

 

Tôi cũng... Nhớ anh lắm.

 

Xin lỗi, tôi bị nghẹn cổ họng.

 

Tôi vừa nói la tôi cũng nhớ anh.

 

Sao cũng được, Các cậu là ai mà dám nhận xét tớ.

 

Tôi nhớ người bạn của tôi, Dave.

 

Tôi sẽ hét từ trên mái nhà.

 

Tôi không ngại ngùng. Tôi không mắc cỡ.
Đúng vậy, tôi yêu mến anh, Dave.

 

Đến đây.

 

- Uhm. Dave?
- Sao, Alvin?

 

Giờ, chúng tôi có thể lái xe chứ?

 

- Tôi vẫn luôn muốn thử lái sau cái kính này.
- Tôi thì muốn nhấn còi.

 

Cứ làm đi các cậu.

 

- Tớ là một tay bấm còi.
- Bấm ít một chút cho bọn tớ nhờ.

 

- Đi nào Dave. Nhanh nữa đi.
- Không phải cậu cầm lái.

 

- Dave, anh lái như một ông già ngáy ngủ.
- Được rồi. Alvin đủ rồi đó.

 

- Đủ gì chứ? Quá chán hả?
- Alvin, tôi bảo là đủ rồi.

 

Chào Dave,
Các cậu.

 

Này, nếu các cậu biết cư xử một chút.
Có lẽ tôi sẽ cho các cậu gọi tôi là chú lan lần nữa.

 

Được chứ?

 

Không thể nào!!!!!

 

Claire?

 

- Chào.
- Vào trong đi.

 

- Chào Claire.

 

- Chào mọi người...
- Anh mong là em sẽ thích bánh nướng.

 

Hãy để chúng tôi, sóc chuột ưu tú
sẽ khui rượu nhé.

 

Ahh... Cái nút ngu ngốc.

 

- Wohoo!
- Yikes.

 

Tôi sẽ không nói đâu.

 

- Oh, Oh!
- Grief.

 

- Anh sẽ không nói gì chứ?
- Không.

 

Tôi phải nói thôi.

 

ALVIN!!!

 

OKAY!!

 

Này, các cậu, thôi nào,
Thử lại lần nữa.

 

Hát đi nào.

 

Thôi nào.

 

Hát cho chú lan nghe nào.

 

Cố lên nào.
Hát nào.

 

Sao các cậu không hát?

 

Tôi bảo hát mà.

 

Hát đi mà.